LVT ơi! màu chia tay
Cô
giáo Chu Thị Nguyệt Hương
Vậy là một năm học nữa lại trôi qua. Bằng
lăng chưa tím nhưng chỉ hôm nay nữa thôi, LVT lại chia tay thêm một khoá học
sinh nữa.
"Sắp xa trường rồi, sắp
xa tuổi học trò, xa mái trường LVT yêu dấu, ta muốn ước thật nhiều. Ước được là
cô nhóc lớp 10, lần đầu tiên mặc áo dài, xoay qua xoay lại trước gương mãi. Ước
được quay lại những lần lớp làm cô khóc. Ước được sống lại trong tiếng hò reo,
tiếng vỗ tay của trận bóng chuyền, bóng đá ngày nào. Ước được một lần nữa nghe
tiếng thầy ấm áp nói về tương lai, về một chân trời mới sắp tới. Ước được ngắm
mãi sắc tím bằng lăng. Ước được đi qua cổng trưởng quen thuộc với câu nói “ Khi
ta ở là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hoá tâm hồn”.
Những
ngày cuối cùng, ngắm nhìn lại chỗ ngồi quen thuộc, trên bàn vẫn lờ mờ những vết
chữ học trò. Những ngày cuối cùng, khung trời trường mình giường như xanh hơn,
nắng vàng hơn, bằng lăng rực tím, phượng thắm đỏ, và tim rộn hơn. Ta muốn ghi
tất cả vào tim, khắc sâu mãi trong tâm trí để con sóng thời gian không thể xoá
nhoà. Những buổi chiều cuối cùng ở lại trường, lòng nao nao. Nhanh thôi, những
hàng cây, những lớp học, những nắng, những mưa của LVT rồi sẽ thành kí ức,
nhưng sao ta vẫn muốn níu kéo. Thời gian trôi càng gấp, tim ta càng xốn xang.
Làm sao để thâu hết ban của ta vào lòng, làm sao để tạc hết tất cả vào tim. Làm
sao để đưa cả mái trường yêu dấu này vào tương lai. Rồi mai đây, đã lớn, đã trưởng
thành, liệu khi trở lại trường, những cảm xúc hôm này còn vẹn nguyên?
Không có cuộc vui nào không
kết thúc, không có buổi tiệc nào mà không tàn. Hội ngộ rồi chia tay, quy luật
nghiệt ngã của tự nhiên. Rồi đây ngày ra trường, ngày phải nói lời chào tạm
biệt bạn bè, thầy cô, tạm biệt những hàng cây, ghế đá qên thuộc , ta sẽ khóc.
Khóc cho ngày chia tay, khóc cho một thời học trò đầy nắng, khóc cho một mùa
thi sắp đến với áp lực đè nặng. Qua rồi cái thời vô tư tung tăng sân trường,
giờ là lúc phải đối diện với những quyết định về tương lai của chính mình.
Hãy
trao nhau những yêu thương, hãy xí xoá hết giận hờn, hãy cho một cái ôm thật
chặt, một bàn tay thật ấm, vì ngày mai không còn là hôm nay nữa, vì ta sẽ xa
nhau….Sẽ xa khi không còn ngồi cạnh bạn nữa, sẽ xa khi chẳng thể dừng bút ngắm
bạn làm bài như hôm nào, sẽ xa khi bằng lăng, lớp học chỉ còn là kí ức. Nhưng
bạn ơi, tim chúng ta mãi không rời xa, vẫn mãi hướng về nhau, mãi là của LVT
yêu dấu.